Lối Vào Casino
Đẳng cấp gọi tên các sảnh LIVE Casino đều có mặt tại đây , với nhiều lựa chọn phương thức thanh toán , tỷ lệ hoàn trả sảnh Casino lên đến 2% mỗi ngày
Đẳng cấp gọi tên các sảnh LIVE Casino đều có mặt tại đây , với nhiều lựa chọn phương thức thanh toán , tỷ lệ hoàn trả sảnh Casino lên đến 2% mỗi ngày
Nhà cái Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”. Mục tiêu của Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”
Ngoài ra, Game La Gi Win đã được GEO TRUST công nhận và cấp chứng chỉ website an toàn nhất, toàn bộ thông tin của các thành viên đều được mã hóa để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối của người chơi.
Thông tin về nhà cái Game La Gi:
Tìm hiểu thêm: Giới thiệu về nhà cái Game La Gi
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” website của Game La Gi. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题]
Dưới đây là 10 đường link phụ bạn có thể vào chẳng may website chính bị chặn:
✅ Game La Gi.com
✅ Game La Gi.win
✅ Game La Gi.vin
✅ Game La Givn.com
✅ Game La Gi.bet
✅ Game La Gi.club
✅ Casino | ⭐️ Đầy đủ tất cả các trò chơi cá cược online đang có tại thị trường |
✅ Cá cược thể thao | ⭐️ Tỉ lệ kèo cực chuẩn, đa dạng các loại kèo |
✅ CSKH | ⭐️ Hỗ trợ khách hàng 24/7 |
✅ Giao diện | ⭐️ Không giật lag , hỗ trợ ngôn ngữ tiếng việt & có APP mobile |
✅ Bảo mật thông tin | ⭐️ Bảo mật thông tin tuyệt đối, có chứng chỉ GeoTrust và GoDaDDy |
Đến với nhà cái uy tín Game La Gi , anh em sẽ được trải nghiệm tuyệt vời khi tham gia cá cược tại đây. Cổng game Game La Gi [标签:标题] [标签:标题] nhà cái Game La Gi.
Điểm nổi bật đầu tiên mà người chơi dễ dàng nhận thấy đó chính là giao diện thu hút của nhà cái. Đơn vị thiết kế cho Game La Gi casino cũng chính là đơn vị thiết kế website của – Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”, tại Game La Gi, [标签:标题]
[标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”. Tất cả những điều này tạo nên một trải nghiệm cá cược đẳng cấp và thu hút người chơi Game La Gi trên toàn thế giới.
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”, nhà cái Game La Gi [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”.
[标签:标题] [标签:标题]
Ngoài ra, nhà cái Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”.
Dù chỉ mới thành lập và phát triển thời gian gần đây nhưng Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” Game La Gi bet com trên các website bóng đá, banner xổ số, lô đề và các web phim.
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题] Game La Gi Vin. Trong 3 tháng gần nhất, Game La Gi đã có hơn 500 nghìn lượt search mỗi tháng (số liệu từ keywordtool.io). Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题].
Với những thành tích như vậy, phần nào đã thể hiện được người chơi ngày càng tin tưởng và lựa chọn Game La Gi làm địa điểm dừng chân để thỏa sức với đam mê cá cược của mình.
Nhà cái Game La Gi [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题],…
Đặc biệt hệ thống chăm sóc khách hàng tại nhà cái sẽ luôn hoạt động 24/7. Vì vậy, mọi thắc mắc của anh em đều được hỗ trợ tận tình và nhanh chóng nhất có thể. Nhân viên Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”.
Người chơi có thể liên hệ với nhân viên tư vấn khách hàng của Game La Gi bất cứ lúc nào khi có thắc mắc hoặc cần hỗ trợ:
+ Chat trực tiếp tại website: http://gamelagi.bballcordoba.com/
+ Hotline: (+84)565999368
+ Email: [email protected]
+ Telegram: https://t.me/adminGame La Gi
Game La Gi [标签:标题] [标签:标题].
Hơn nữa các phương thức thanh toán trên Game La Gi rất đa dạng, từ giao dịch trực tiếp qua ngân hàng, internet banking, ví điện tử như momo, zalopay, viettel money, … và kể cả giao dịch bằng mạng lưới tiền điện tử crypto, Game La Gi đều chấp nhận giao dịch, vô cùng thuận lợi cho người chơi.
Ngoài ra, nhà cái luôn [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题]. [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” gambling
Đường truyền ổn định là một trong những điểm mạnh của nhà cái [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题].
Với slogan: “Chơi hay lại may – Khuyến mãi liền tay” . Game La Gi có các chương trình casino trực tuyến Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”, giá trị cao tại Game La Gi.
Tại Game La Gi, Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题] [标签:标题] . Game La Gi cũng liên tục cập nhật và thêm mới các trò chơi mới, đảm bảo rằng kho trò chơi luôn được nâng cao chất lượng và bắt kịp các xu hướng của người chơi.
Với tiềm lực tài chính hùng mạnh, Game La Gi Casino trực thuộc tập đoàn SODO CASINO đang hợp tác với rất nhiều đơn vị cung cấp phầm mềm chơi game nổi tiếng cùng với các siêu sao thể thao trên toàn cầu.
Mới đây công ty tổng của nhà cái đó là tập đoàn cá cược TK88 đã thông báo rằng hõ đã hợp tác với siêu sao bóng đá người Uruquay là Luis Suarez và Suarez đã trở thành đại sứ thương hiệu toàn cấu của cả tập đoàn TK88 nói chung và Game La Gi nói riêng. Điều này đã 1 lần nữa khẳng định được vị thế và sự uy tín của Game La Gi casino trên thương trường cá cược và đây hoàn toàn có thể trở thành 1 địa chỉ xanh chín cho anh em cược thủ.
Villarreal là câu lạc bộ từng vô địch UEFA Intertoto Cup năm 2003, 2004; vô địch UEFA Europa league năm 2020, 2021 cùng nhiều giải đấu khác. Đây là một câu lạc bộ vô cùng nổi tiếng tại Tây Ban Nha nói riêng và châu Âu nói chung. Game La Gi vinh dự được là đối tác của Villarreal cho thấy Game La Gi là nhà cái có tiềm lực kinh tế mạnh và vô cùng uy tín. Người chơi có thể hoàn toàn yên tâm khi đặt cược tại đây.
Nhà cái Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”.
Trò chơi đá gà – mánh mẹo gà được hiểu là hình thức chơi trò đá gà trực tuyến. Trò chơi cá cược này đang là một trong số game hot nhất tại nhà cái hiện nay. Trước đây, bạn phải đến trực tiếp các nơi trường gà thì mới có thể xem được trận chọi gà. [标签:标题] [标签:标题]. Ngoài ra, [标签:标题].
Cá cược thể thao Game La Gi [标签:标题]. Vì vậy, nhà cái cũng đang triển khai và cung cấp loại hình cá cược hấp dẫn này. Khi đến với gamelagi.bballcordoba.com , người chơi sẽ được tham gia cá cược với đầy đủ các trận đấu lớn nhỏ. Cùng với đó, nhà cái cũng có đa dạng các thể loại kèo cược, tỷ lệ cược đa dạng. Vì vậy, người chơi có thể dễ dàng và lựa chọn đặt cược vào các trận đấu mà mình muốn. Tại nhà cái Game La Gi , bạn sẽ được tham gia cá cược trực tuyến vào các bộ môn thể thao như:
Trong số những bộ môn thể thao được kể trên thì bóng đá Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” mẹo cược bóng. Chẳng hạn như: Kèo cược Châu Âu, kèo cược Châu Á, kèo cược tỷ số, kèo cược toàn trận, kèo cược tài/xỉu,…Đây là một trong những bộ môn thể thao cá độ thu hút đông đảo anh em cá cược.
Đối với những tín đồ game bài trực tuyến thì không thể không nhắc đến trò chơi casino trực tuyến. Nhà cái Game La Gi được biết đến là nơi cung cấp casino trực tuyến uy tín nhất hiện nay. Minh chứng cho điều này chính là việc các nhà cái này đang ngày thành công trên thị trường cá cược online. Hiện tại, nhà cái đang rất chú trọng và đầu tư phát triển vào Casino trực tuyến . Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” game bài tại đây như: Xì tố, Phỏm, Tài xỉu, Baccarat,…Đặc biệt, bạn sẽ được trải nghiệm với Dealer xinh đẹp của nhà cái.
E-sports Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” cược esport tại Game La Gi nhé
Điểm nổi bật trong các sảnh cược tại nhà cái l à trò chơi xổ số trực tuyến – một bộ môn chiếm trái tim của đông đảo nhiều người chơi tại Việt Nam. Khi tham gia cược xổ số, cược lô đề thì các cược thủ sẽ không cần di chuyển đến đâu xa. [标签:标题]. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”
Có thể bạn quan tâm: http://gamelagi.bballcordoba.com/xo-so/
Bắn cá Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题], Game La Gi còn cung cấp trò chơi bắn cá đổi thưởng tiền thật uy tín, mang lại cho người chơi cơ hội trúng lớn và rinh về những giải thưởng hấp dẫn.
Game La Gi là nơi cung cấp đa dạng những trò chơi Slots game – Nổ hũ đa dạng và hấp dẫn nhất hiện nay, với hơn 500 trò chơi đủ thể loại và cấp độ khác nhau. [标签:标题], Nổ hũ Game La Gi mang đến cho người chơi những giây phút giải trí thư giãn và đầy lý thú. Bên cạnh đó, Game La Gi Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”.
Game 3D là một trong những thể loại game được yêu thích và được cung cấp bởi nhà cái Game La Gi. Những game 3D tại Game La Gi này được thiết kế với đồ họa 3D chân thực bởi đội ngũ thiết kế nổi tiếng nước ngoài, tạo ra một trải nghiệm chơi game 3D sống động và hấp dẫn.
Các game 3D tại Game La Gi [标签:标题] [标签:标题].
Để giúp cho những anh em tham gia cá cược Game La Gi nhanh chóng. Dưới đây là thông tin về link đăng ký và link đăng nhập Game La Gi để tạo tài khoản cho người chơi mới một cách đơn giản và dễ hiểu nhất:
Để có thể tham gia, trải nghiệm các trò chơi chất lượng nhất tại nhà cái bet này. Điều đầu tiên bạn cần làm đó là đăng ký tài khoản Game La Gi . Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”
Bước 1: Anh em cần truy cập vào trang chủ chính thức của nhà cái và tải Game La Gi tại website sau đây : http://gamelagi.bballcordoba.com/ . Lưu ý, mọi người cần hết sức cẩn thận để tránh bấm vào đường link giả mạo.
Bước 2: Sau đó, bấm vào nút “Đăng ký”nằm ở góc phải phía trên màn hình của giao diện nhà cái game xóc vip.
Bước 3: Nhập đầy đủ các thông tin theo yêu cầu của nhà cái đưa ra:
Bước 4: Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”.
Xem thêm: Hướng dẫn khắc phục truy cập link vào nhà cái Game La Gi không lo bị chặn
Để giúp cho mọi người hiểu rõ nhất những hình thức nạp/ rút tiền Game La Gi bet. Dưới đây là một số thông tin mà chúng tôi muốn cung cấp cho bạn.
Hiện nay với thời đại công nghệ 4.0 phát triển, Game La Gi cPhần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题] Game La Gi lo. Dưới đây là tổng hợp các hình thức nạp rút tiền hiện phổ biến hiện có tại đây:
Nhằm giúp người chơi nạp tiền thuận lợi, nhanh chóng và đơn giản hơn. Game La Gi tv [标签:标题] [标签:标题],… Để nạp tiền Game La Gi, người chơi có thể thực hiện các bước sau:
Xem thêm: Hướng dẫn nạp tiền Game La Gi đơn giản, nhanh chóng trong 1 nốt nhạc: http://gamelagi.bballcordoba.com/nap-tien/
Dưới đây là hướng dẫn chi tiết các hình thức rút tiền Game La Gi nhanh chóng tại cổng game trực tuyến dành cho anh em.
Ngoài ra để nắm được quy trình rút tiền của Game La Gi 1 cách chi tiết đừng ngại ngùng theo dõi tại bài viết sau: http://gamelagi.bballcordoba.com/rut-tien/
Sau đây là một số điều mà người chơi cần lưu ý khi nạp/rút tiền tại nhà cái Game La Gi này:
Có thể bạn quan tâm: Hướng dẫn Tải app Game La Gi đơn giản, nhanh chóng trên hệ điều hành IOS và Android mới nhất 2023
Bạn muốn tham gia cá cược trực tuyến nhưng ngại vốn ít? Đừng lo lắng, hãy đến với Game La Gi casino. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”. Dưới đây là tổng hợp các khuyến mãi đặc sắc tháng 8/2023 tại Game La Gi giúp bạn tiền đẻ ra tiền nhanh chóng :
Làm đại lý cho Game La Gi Club sẽ giống như công việc của một người trung gian. Có nghĩa rằng bạn sẽ “bán” sản phẩm của công ty cho những đối tượng có nhu cầu “mua nó”. Thông qua doanh thu đạt được thì phía nhà cái sẽ trả tiền hoa hồng cho bạn, vậy lý do tại sao bạn nên trở thành đại lý của Game La Gi, cùng chúng tôi phân tích dưới đây nhé!
Game La Gi luôn tự hào khi hợp tác với những đối tác uy tín và hàng đầu trên thế giới và nhận được rất nhiều phản hồi tốt từ những cuộc review nhà cái Game La Gi. Khi trở thành đại lý bạn sẽ không phải mất bất kỳ chi phí nào cả. Ngược lại, phía đại lý sẽ luôn được nhận hỗ trợ từ nhân viên tư vấn của hệ thống. Đồng thời chuyên mục hướng dẫn của website Game La Gi Win sẽ cung cấp những bài viết để hướng dẫn cho bạn cách để thu hút khách hàng, tuyển dụng đại lý cấp thấp hơn để kiếm nhiều lợi nhuận
Hiện tại, Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”.
Ngoài ra, Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题].
Tập đoàn Hải Thịnh có đội ngũ nhân viên sale cực kỳ đông đảo và chuyên nghiệp, mỗi ngày hàng trăm nhân viên seo sẽ quảng bá thương hiệu Game La Gi trên khắp lãnh thổ Việt Nam và các nước lân cận để mang thương hiệu của nhà cái đến gần hết đối với mọi người. Do đó khi trở thành đối tác đại lý của Game La Gi sẽ không mất nhiều thời gian và công sức để giới thiệu thêm về brand này cho khách hàng của mình vì moi người ai ai cũng đã biết về thương hiệu Game La Gi.
[标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”. Và điều này thì Game La Gi bet đang làm rất tốt. Do đó, khi trở thành đại lý tại đây bạn có thể yên tâm vì họ luôn sẵn sàng để xử lý vấn đề một cách cực kỳ chuyên nghiệp và nhanh chóng
Hiện tại, nhà cái đang áp dụng 4 chính sách dành cho đại lý có quy định như sau:
Ví dụ: Đại lý có lợi nhuận âm là 2 tỷ đồng, trong tháng đủ 5 tài khoản tham gia cược hợp lệ thì hoa hồng đại lý nhận được là 2.000.000*45%= 900 triệu VNĐ. Một số tiền rất hấp dẫn đúng không nào!
GeoTrust là một công ty cung cấp dịch vụ chứng chỉ SSL (Secure Sockets Layer) cho các trang web. Chứng chỉ SSL là một loại bằng chứng mà cho phép trang web mã hóa dữ liệu giữa máy chủ và trình duyệt của người dùng, đảm bảo rằng thông tin truyền đi giữa hai đầu là an toàn và không bị đánh cắp. Điều này cho thấy đây là một chứng chỉ cực kỳ quan trọng đối với bất cứ nhà cái nào và Game La Gi Win là một nhà cái như thế. Sau khi trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra và giám sát gắt gao, Game La Gi đã đạt được chứng chỉ GEOTRUST và tháng 5/2021.
PAGCOR là viết tắt của Philippine Amusement and Gaming Corporation, một tổ chức chính phủ Philippines đứng đầu trong việc quản lý và cấp phép cho hoạt động cá cược và giải trí trong nước. Chứng chỉ này nhằm mục đích bảo chứng rằng một doanh nghiệp đã được PAGCOR kiểm duyệt và đảm bảo rằng hoạt động của họ tuân theo các quy định và tiêu chuẩn của chính phủ Philippines.
Hiện nay trụ sở của Game La Gi bet [标签:标题] anh em hoàn toàn có thể yên tâm khi tham gia cá cược tại Game La Gi Casino.
SSL (Secure Sockets layer) là tiêu chuẩn của công nghệ bảo mật. Chứng nhật SSL từ GoDaDDy [标签:标题] Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???”. Do đó người chơi tại Game La Gi có thể hoàn toàn yên tâm khi cung cấp thông tin đăng nhập cho nhà cái.
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Tác giả: Devil 16h30: Sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh.Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phá hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đầy hèn mọn.“Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một đội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”“Báo cáo!” – Một người tiến lên, giơ tay chào.“Đồng chí Thành có gì cứ nói!”“Buôn lậu không phải nghĩa vụ của công an và bộ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bộ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”“Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giày dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu… và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “Chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”Thành bình tĩnh trả lời “Vẫn như mọi lần thôi mà.”“Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn ghen tị nữa là haha.”“Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com7h: Bãi tập kết trực thăng.Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thành một hàng ngay ngắn.“Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h15: Biên giới Việt – Trung.Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại chặn đánh nơi hiểm yếu.”… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: https://truyennung.com8h45.“Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” Giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “Chẳng lẽ tình báo sai?”“Không có khả năng…”Thành chưa nói hết câu thì BÙM… Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên.Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.“Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yểm trợ.”Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.“Khô… n… g”.“Tại sao!”Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cười nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.Không thể nào!Thành không thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã trúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng trĩu. Cầm khẩu súng trên tay và băng đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hy sinh.Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và chờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.“Haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày lên mặt dạy đời bọn tôi sao.”“Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lý do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, hai hắn là kẻ gần nhất.“Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” Vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.“Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.“Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.“Vậy sao?” Bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.“CHẾT ĐI…” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.Phụt… máu bắn tung tóe.Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.Bùm… bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.“Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa.” Tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.7h30: Khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái.Aaa… ặc… sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “Hiệu trưởng”.Quái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.“Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.“GIỜ NÀY CÒN NGỦ! Lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi…” Cụp.Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.“Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào???” [标签:标题]. Game La Gi đã không ngừng gặt hái được nhiều chứng chỉ và giải thưởng uy tín trong giới cá cược, có thể kể đến như:
[标签:标题] [标签:标题]. Thêm vào đó, thành tựu vô giá mà Game La Gi đạt được đó chính là sự yêu thương, tin tưởng từ người chơi, biếu hiện là các bet thủ gia nhập vào cộng đồng Game La Gi ngày một tăng và con số này ngày càng tăng lên không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Sau đây chúng tôi sẽ chọn ra những câu hỏi thường tiêu biểu để giải đáp, giúp người chơi dễ dàng giải đáp được những thắc mắc của mình hơn:
Các nhà cái thường áp dụng các biện pháp bảo mật và kiểm tra để ngăn chặn hành vi gian lận và vi phạm. Điều này bao gồm kiểm tra danh tính, kiểm tra độ tuổi, và sử dụng phần mềm để đảm bảo tính công bằng.
Liên hệ hỗ trợ khách hàng để báo cáo vấn đề và yêu cầu hỗ trợ.
Nhiều nhà cái áp dụng các biện pháp để đảm bảo tính công bằng và phòng chống gian lận, bao gồm việc sử dụng phần mềm chống gian lận và kiểm tra tài khoản.
Để nạp tiền qua chuyển khoản ngân hàng tại nhà cái, bạn cần truy cập vào tài khoản cá cược, sau đó tìm phần Nạp tiền hoặc Quản lý tài khoản. Tiếp theo, chọn phương thức chuyển khoản ngân hàng và làm theo hướng dẫn để hoàn thành giao dịch nạp tiền.
Một số nhà cái cho phép bạn thực hiện cược sau khi trận đấu đã bắt đầu, nhưng điều này có thể khác nhau tùy theo từng nhà cái. Thông thường, cược sau khi trận đấu đã bắt đầu được gọi là cược trực tiếp và được cung cấp thông qua giao diện trực tuyến của nhà cái.
Trong tài khoản cá nhân của bạn, thường có phần Lịch sử giao dịch hoặc Lịch sử cược để kiểm tra.
Để đặt cược trong mục Live Casino, hãy đăng nhập vào tài khoản và tìm phần Live Casino hoặc Sòng bạc trực tiếp. Sau đó, chọn trò chơi bạn muốn tham gia và làm theo hướng dẫn để đặt cược.
Hiện nay nhà cái có cung cấp ứng dụng cho điện thoại, trên cả 2 hệ điều hành IOS và Android cực kỳ thuận tiện cho người dùng. Người chơi có thể tìm thấy ứng dụng nhà cái trên cả 2 hệ điều hành App Store (đối với iOS) hoặc tải về từ trang web chính thức của nhà cái (đối với Android). Nếu bạn lo ngại vấn để bảo mật hoặc nặng bộ nhớ điện thoại mà không muốn tải ứng dụng, bạn vẫn có thể truy cập vào trang web nhà cái thông qua trình duyệt trên điện thoại di động của mình.
Thường có tùy chọn Quên mật khẩu? trên trang đăng nhập. Bạn sẽ cần cung cấp thông tin để đặt lại mật khẩu.
Nếu bạn gặp sự cố hoặc vấn đề kỹ thuật khi chơi trò chơi, hãy liên hệ với hỗ trợ khách hàng của nhà cái thông qua các kênh liên hệ như trò chuyện trực tiếp, điện thoại hoặc email. Cung cấp thông tin chi tiết về vấn đề để họ có thể hỗ trợ bạn giải quyết.
Thường có tùy chọn Quên mật khẩu? trên trang đăng nhập. Bạn sẽ cần cung cấp thông tin để đặt lại mật khẩu.
Như thế là chúng mình đã cùng nhau đi sơ bộ qua về những điểm nổi bật và điểm chú ý của Game La Gi rồi . Bây giờ việc của bạn chỉ cần nhấp vào link truy cập bên trên trang chủ của Game La Gi.com, sau đó đăng ký mội tài khoản nạp tiền vào chơi ngay thôi chứ . Chúc các bạn gặp thật nhiều may mắn khi tham gia cá cược tại nhà cái này nhé.
Tối đã chơi ở Game La Gi được hơn 1 năm rồi và thật sự chất lượng dịch vụ ở đây quá tốt, trò chơi đa dạng, rút tiền nhanh và chăm sóc khách hàng chu đáo. Mình sẽ gắn bó với cổng game này lâu dài và giới thiệu cho nhiều người khác cùng biết đến nhà cái uy tín này.
Đã tham gia chơi hơn 10 nhà cái khác nhau nhưng kể từ khi biết đến Game La Gi thì tôi mới tìm được nhà cái ưng ý nhất dành cho mình. Từ giao diện, tốc độ load web cho đến nạp rút tiền cực nhanh. Tất cả đều khiến tôi hài lòng
Xin Chào ! Những thành viên mới và hiện đang tham gia tại cổng game . Tôi là Trần Khả Ái – CEO là người đã viết những bài đánh giá sản phẩm của những thương hiệu như : H Club Apk.com, Sbbet.com, Shbet App.com, … Hôm nay , tôi viết thêm bài đánh giá về thương hiệu .com .
Sảnh game cũng như thương hiệu QH ngày càng mạnh trên thị trường đánh bạc trực tuyến quan tâm đến , có hàng ngàn lượt truy cập mỗi giờ. Mục tiêu mà chúng tôi muốn hướng đến là cái tên chỉ có 1-0-2 và đứng đầu bảng xếp hạng trong những nhà cái trực tuyến . Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn đồng hành tin tưởng suốt chặn dài hơn 10 năm . Chúc mọi người chơi game thật nhiều may mắn !
Thông Tin Liên Hệ Founder Trần Khả Ái :